GẶP LẠI ĐỨA TRẺ BÊN TRONG: HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH VÀ YÊU THƯƠNG BẢN THÂN

Tối hôm qua, sau khi tham gia chương trình Zoom của thầy Nguyễn Xuân Hương, tôi đã được nhớ lại về phiên thôi miên “Chữa lành đứa trẻ bên trong” tôi được tham gia khoảng 1 năm trước, trong một khóa cộng đồng của thầy Hương.

Phiên thôi miên bắt đầu với giọng nói trầm ấm và dẫn dắt của thầy Nguyễn Xuân Hương. Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại và thả lỏng từng hơi thở. Thầy yêu cầu tôi tưởng tượng mình đang đứng trước một đường hầm – một lối đi dẫn đến nơi chứa đựng những ký ức của tôi.

Khi bắt đầu mường tượng về lối vào đường hầm, tôi thấy mình đứng giữa một khoảng không rộng lớn, không gian mờ ảo như có màn sương bao phủ. Đột nhiên, từ trong màn sương, một chú cáo trắng xuất hiện, với bộ lông mềm mượt và đôi mắt sâu thẳm, ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Chú cáo khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, rồi nhảy nhót một cách vui tươi, như muốn mời gọi tôi bước theo.

Tôi cảm thấy mình an toàn lạ thường khi có chú cáo làm bạn đồng hành. Chú dường như hiểu rõ tôi đang có chút lo âu, nhẹ nhàng nhảy lên phía trước, rồi quay lại nhìn tôi, như muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi bước theo chú cáo vào đường hầm, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi lối đi, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo như trong một giấc mơ.

Trong khoảnh khắc tôi đi qua đường hầm, xung quanh tôi dần hiện ra những cảnh vật quen thuộc từ quá khứ. Ký ức như sống lại, và trước mắt tôi là căn nhà cũ nơi tôi từng lớn lên. Chú cáo dừng lại ở cửa nhà, ánh mắt khuyến khích tôi bước vào. Khi cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tôi thấy một cậu bé – chính là tôi khi còn nhỏ – ngồi thu mình trong góc phòng, ánh mắt ngây thơ nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi buồn.

Tôi tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cậu bé, nhẹ nhàng nói:

– Chào em, mình có thể nói chuyện không?

Ban đầu, cậu bé có vẻ ngại ngùng, nhưng dần dần, cảm thấy an toàn, cậu mở lòng và bắt đầu kể về nỗi sợ hãi, cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi mà tôi đã từng trải qua thời thơ ấu. Những lời của cậu bé như mở ra cho tôi hiểu về những tổn thương mà tôi chưa bao giờ dám đối diện.

Tôi ôm cậu bé vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ thân hình nhỏ nhắn ấy, như thể mọi nỗi đau đang dần tan biến.

– Em không còn cô đơn nữa! – Tôi thì thầm – Anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ em, để lắng nghe và yêu thương em.

Cậu bé nhìn tôi, đôi mắt bớt đi vẻ sợ hãi, ánh lên sự tin tưởng. Chúng tôi ngồi bên nhau trong tĩnh lặng, nhưng lòng tôi cảm thấy ấm áp và trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Ngay lúc ấy, giọng thầy Hương vang lên, khuyến khích tôi kết nối với đứa trẻ bên trong không chỉ qua lời nói mà cả qua niềm vui của những trò chơi. Thầy nhẹ nhàng bảo: “Hãy dành thời gian chơi đùa cùng cậu bé, hãy cho cậu biết em yêu thương và luôn đồng hành với cậu.”

Như thể nghe được lời khuyến khích ấy, tôi nắm lấy tay cậu bé và nhẹ nhàng hỏi:

– Em có muốn chơi cùng anh không?

Ánh mắt cậu bừng sáng, và cả hai chúng tôi cùng bật dậy, nắm tay nhau chạy ra ngoài, nơi có những đồi cỏ xanh mượt và bầu trời trong xanh rộng mở.

Tôi và cậu bé cùng chơi đuổi bắt, chạy nhảy tung tăng trên những ngọn cỏ, tiếng cười giòn tan vang lên trong gió, hòa cùng giai điệu du dương của một bản nhạc êm đềm mà tôi dường như cảm nhận được trong không gian này. Tiếng nhạc ấy như tiếng thì thầm từ tâm hồn, tạo nên một cảm giác bình yên và hạnh phúc. Mỗi tiếng cười, mỗi bước chạy đều là cách tôi thể hiện tình yêu, sự chấp nhận và thấu hiểu dành cho phần ký ức đã từng tổn thương.

Sau khi chơi đùa, tôi ôm cậu bé vào lòng lần nữa, cảm nhận trái tim của cả hai đã hòa cùng nhịp đập.

– Anh sẽ luôn bên cạnh em. – Tôi nói.

Và lần này, cậu bé mỉm cười, một nụ cười an yên và tin tưởng.

Khi thầy Hương từ từ dẫn tôi trở về hiện tại, tôi mở mắt ra, vẫn còn cảm nhận được dư âm của tiếng cười, niềm vui và tiếng nhạc du dương trong tâm trí. Tôi đã tìm thấy đứa trẻ bên trong, ôm lấy và chơi đùa cùng cậu, và điều đó khiến tôi cảm thấy bình an như chưa từng có. Từ nay, tôi biết rằng phần tâm hồn ấy sẽ mãi bên tôi, trở thành nguồn sức mạnh và niềm vui trong cuộc sống trưởng thành.

Sau khi “Chữa lành đứa trẻ bên trong”, tôi thấy mình giàu cảm xúc hơn, dễ dàng cảm nhận cảm xúc của những người xung quanh hơn và tôi thấy mình không còn dễ dàng nổi nóng như trước nữa. Người thân trong gia đình đã nhiều lần chia sẻ với tôi là cảm giác khi ở bên tôi yên bình hơn, không còn táo bạo như xưa nữa. Tôi rất cảm ơn thầy Hương vì phiên thôi miên này!

Chia sẻ bài viết